Pages

Tuesday, June 25, 2019

Thái lan du ký


Tôi đến Thái Lan vào một ngày giữa tháng 6. Sân bay Bangkok Suvarnabhumi rất đông đúc, tôi mất khoảng 1 tiếng để làm thủ tục hải quan và lấy hành lý.  Sau đó, tôi đến quán ăn tên là Magic Food Court ở ngay tầng 1 của sân bay để ăn trưa trước khi về khách sạn. Đường sắt trên cao nối liền sân bay và trung tâm thành phố nên tôi có thể nhìn được toàn cảnh Bangkok từ trên tàu. Cảm nhận đầu tiên của tôi là có rất nhiều khu nhà cũ, bị bỏ hoang đan xen giữa những khu nhà cao tầng. Cảm giác như không có sự phát triển nào từ lâu lắm rồi. Trên đường là hàng dài xe ô tô mà phần lớn là xe taxi với đủ màu sắc. Vì sau khi xuống tàu tôi phải đi taxi về khách sạn nên tôi nhìn xem loại taxi nào phổ biến. Tôi thấy loại taxi màu xanh vàng phải chiểm hơn một nửa số taxi tôi nhìn thấy trên đường, tôi nghĩ đây chắc là hãng taxi phổ biến ở đây. Càng tiến vào trung tâm Bangkok, số nhà cao tầng cũng ngày càng tăng nhiều, có vẻ như khu trung tâm phát triển hơn vùng ngoại ô rất nhiều.

Xuống tàu ở ga Phaya Thai, tôi bắt xe taxi để đi về khách sạn. Chúng tôi bắt một taxi ở gần cửa ga sau khi chứng kiến một đoàn tàu chờ người đi bộ qua đường hết mới đi tiếp. Tôi cũng thấy có một cửa hàng seven eleven ở ngay cạnh ga tàu. Trước khi đến Bangkok, một người bạn từ thái lan đã nhắc chúng tôi chỉ nên lên taxi nào có bật meter. Để tránh bị chèn ép giá, chúng tôi đã đi xa 1 đoạn cách nhà ga. Khi thấy một chiếc taxi đang đỗ bên đường có màu xanh vàng với biển ghi chữ “taxi-meter” ở trên nóc. Cửa xe mở ra, tôi đưa địa chỉ khách sạn cho người lái xe, anh ta xem một lúc rồi bảo 500 bạt (~350 nghìn). Chúng tôi có yêu cầu bật meter, nhưng anh ta không đồng ý. Như vậy là không có bật meter gì cả L. Tôi biết giá như thế cũng là quá cao so với khoảng cách chỉ hơn 8Km tới khách sạn, nhưng vì mọi người đều mệt nên chúng tôi chấp nhận và lên xe. Đến giờ chúng tôi mới nhận ra là lúc đấy chúng tôi đã bắt taxi trước 1 khách sạn. Điều này khiến giá taxi cao hơn và không yêu cầu được họ mở meter. Đường phố Bangkok rất đông nên phải mất hơn 30 phút chúng tôi mới về đến khách sạn. Phòng khách sạn khá rộng rãi, tôi cất dọn hành lý sau đó đi ăn ở quán Kura Apron. Quán ăn này do một bạn người Thái giới thiệu, quán khá sạch sẽ, có điều hòa, giá cả phải chăng, thức ăn rất phù hợp với người nước ngoài. Tôi đọc thông tin, thì quán do 5 chị em mở. Có một người tên là Aunty Dang là người đã nấu cho hoàng gia ăn.

Ngày thứ hai ở bang kok, chúng tôi đi thăm cung điện hoàng gia và khu chùa lân cận. Chỗ chúng tôi ở gần nên đi bộ là có thể đến nơi được. Thời tiết ở bang kok rất nóng, khoảng 35-36 độ. Các quán ăn nhỏ có rất nhiều ở hai bên các con đường nhỏ, bán các loại cơm bình dân, phở. Nhìn qua thì tôi thấy rất nhiều món nướng mùi rất thơm, giống như ở Hà nội. Ở chỗ dừng đèn đỏ, tôi còn thấy rất nhiều sóc trên cây bên đường, chúng thoăn thoắt chuyền giữa các cành cây, giờ tôi mới thực sự hiểu câu “nhanh như sóc”. Dọc đường đi đến cung điện có rất nhiều cây me, vỉa hè đường phố rất sạch sẽ, và trước phần lớn các tòa nhà đều treo ảnh của vua Rama X, vị vua đang trị vì của thái lan, cũng như các thành viên trong hoàng tộc. Màu vàng và tím có vẻ như là màu của hoàng gia thái lan, vì tôi thấy hai màu này là màu chủ đạo để trang trí xung quanh các bức ảnh. Chỗ tôi đến đầu tiên là Grand Place, đây là nơi ở trước đây của nhà vua, hiện nay biến thành địa điểm du lịch. Grand Place là một khu phức hợp gồm hơn 30 công trình phật giáo lớn nhỏ, bên ngoài được trang trí chủ yếu bằng họa tiết màu vàng rất đẹp và tinh xảo. Cách Grand Place khoảng 700 mét là chùa Wat Pho, nơi được xem là một trong những ngôi chùa linh thiêng nhất ở Bangkok. Tôi vào thăm quan bức tượng phật nằm nổi tiếng và thực sự bị ấn tượng bởi kích thước của bức tượng này. Nó phải dài đến 50 mét và chiều cao khoảng 15 mét. Khung cảnh trong chùa rất đẹp với nhiều cây xanh tỏa bóng nên dù trời rất nắng nhưng bên trong chùa khá mát mẻ. Ngoài ra, có rất nhiều đỉnh tháp nhọn cao vút trên nền trời xanh rất ấn tượng.

Ngày thứ ba ở bang kok tôi đi thăm một khu chợ tên là Get it Supermarket ở gần khách sạn. Trên đường đi, lần đầu tiên tôi thấy các nhà sư đi khất thực. Ngoài ra tôi cũng bắt gặp rất nhiều người dân bản địa dừng lại chắp tay cầu khấn trước cổng chùa, dù là họ chỉ đi ngang qua. Con phố dẫn đến khu chợ được lấp đầy bởi những xe bán hàng từ các loại hoa quả, chè, đến các món rán nướng, các quán ăn bình dân, đồ lưu niệm và cả xổ số. Cũng như ở việt nam, siêu thị bán rất nhiều loại mặt hàng. Tôi tìm mua một ít dầu gió thái lan và một ít xoài khô để mang về làm quà. Buổi chiều, tôi đi ra khách sạn tên là Madarin Hotel, cách khách sạn tôi ở khoảng 5Km. Ngồi trên xe taxi, nhìn đường phố bang kok và hà nội rất giống nhau, từ các quán sá, đến cây cối bên đường. Đầu mùa hè nên tôi còn nhìn thấy lác đác có những cây phượng nở hoa. Đường phố rất đông đúc với phần lớn là xe ô tô. Trong số xe ô tô trên đường thì chắc phải có đến một nửa là xe taxi với đủ loại màu sắc sặc sỡ. Điều này cũng dễ hiểu vì bang kok thu hút rất nhiều khách du lịch quanh năm. Sau khi từ khách sạn Madarin về, tôi đi ăn tối ở quán Kura Apron. Trên đường đi tôi gặp nhiều xe hàng bán thịt nướng mùi thơm phức, giống như trên đường tạ quang bửu vào buổi chiều. Tôi dừng lại và mua một ít thị nướng. Anh chủ quán thấy chúng tôi là người nước ngoài thì hỏi tôi ngay là có phải muốn mang về (take away) không bằng tiếng Anh. Tôi bảo đúng như vậy và chọn 6 miếng thịt nướng và một phần tai lợn nướng. Thịt nướng ở đây có vị khá ngọt và thơm, ăn rất ngon. Vào các quán ăn ở thái lan tôi nhận ra là họ ăn rất nhiều ớt và đường. Trước mỗi quán đều có đặt một bát tô to đựng ớt khô và một bát tô to đựng đường. Tôi đã bắt gặp một anh người bản địa xúc 2 thìa to ớt và một thìa đường cho vào bát phở vừa gọi xong.

Tôi đến trung tâm thương mại Terminal 21 trong ngày cuối cùng ở bang kok, đây là một tòa nhà 5 tầng với mỗi tầng được trang trí theo phong cách của một thành phố trên thế giới. Tầng năm của tòa nhà này có rất nhiều quán ăn với giá rất rẻ, từ 30-50 bạt cho một món. Thức ăn ở đây khá ngon và rất đa dạng. Lần đến Thái này tôi khám phá thêm được một món ăn ưa thích nữa là món xôi xoài. Xôi thì rất thơm vị nước dừa và mềm, còn xoài thì rất ngọt, đúng với khẩu vị của tôi. Nhưng cơm của thái rất cứng, khô. Nên thường các món ăn họ thường rưới thêm nước xốt vào. Điều này làm tôi khá thất vọng vì gạo thái bán ở bên việt nam ăn rất ngon. Khoảng hai giờ chiều tôi lên xe taxi về khách sạn. Đi được khoảng 3-4Km thì xe taxi bắt đầu dừng lại và không nhúc nhích được vì tắc đường, cuối cùng sau hơn 2 tiếng ngồi trên taxi tôi mới về được đến khách sạn. Chính vì trải nghiệm này nên tôi quyết định đi ra sân bay ngày hôm sau bằng tàu thay vì bằng taxi như dự định ban đầu.

Dù vẫn còn nhiều địa điểm chưa đi được và nhiều món ăn chưa có dịp thưởng thức, thái lan là đất nước tôi thích nhất trong các nơi đã đi. Con người ở đây thân thiện và nhẹ nhàng, thức ăn ngon, và giá cả rất vừa phải. Hy vọng sẽ có một ngày được trở lại Thái lan để khám phá thêm về đất nước này.

Friday, June 14, 2019

Paris du ký (Phần 1)

Cuối tháng 4 đầu tháng năm, Tôi có dịp đến thăm Paris để tham dự hôi thảo IEEE INFOCOM 2019. Mất gần 1 ngày với 2 chặng bay và 2 chặng xe bus, tôi đến khách sạn vào tầm 10h sáng. Đường đi từ sân bay Paris de Gaulle về khách sạn có nhiều đoạn rất tắc, chắc là do đầu tuần. Đường này có đi qua sân vận động State de France nơi diễn ra trận chung kết world cup 98 nổi tiếng.

Khách sạn tôi ở nằm trên đường Louise Michale ở khu Levallois-Perret, cách trung tâm Paris khoảng 6km. Louise Michale là tên một nữ giáo viên có vai trò quan trọng trong chính quyền công xã Paris. Vì còn thời gian cho đến khi check-in nên tôi đi thăm thú khu xung quanh khách sạn. Ấn tượng đầu tiên của tôi là có rất nhiều quán ăn châu Á, đặc biệt là Nhật bản. Chỉ trên 2, 3 tuyến đường quanh khách sạn tôi phải thấy có gần 10 quán ăn châu Á. Và vì là người Việt Nam nên cứ nhìn thấy quán Phở là tôi lại thấy tò mò. Trên đường phố cũng có nhiều cửa hàng tạp hóa nhỏ bán hoa quả, rau củ, và tất nhiên là có cửa hàng bánh. Đường phố ở Paris khá rộng rãi, hai bên là những dãy nhà cao tầng với kiến trúc khá giống nhau. Một điểm dễ nhận ra là các tòa nhà đều có 5 tầng (trừ tầng áp mái). Ngoài ô tô và xe máy, tôi thấy rất nhiều thanh niên sử dụng scooters (một loại xe điện mà chỉ có thể đứng) để đi lại. Một điều tôi nhận ra ngay là ở Paris không cần phải chờ đến lúc đèn xanh mới được đi qua đường. Nhìn không có xe đến là mọi người cứ đi qua. Cái này tôi thấy không chỉ ở các đường bé mà ngay cả các ở các đường lớn với nhiều ô tô chạy qua cũng như vậy.

Dạo một vòng các tuyến phố Louise Michale, phố Jean jaures, rồi phố Victor Hugo, tôi vào quán tên là  Phô 92 để ăn trưa. Đến lúc thấy nhân viên phục vụ ra mới biết quán này là do người Trung Quốc mở, giờ mới hiểu tại sao chữ Phở lại biến thành Phô. Tôi gọi một bát phở bò giá 10 euros (khoảng 250 nghìn VNĐ). Nguyên liệu nhìn giống phở ở việt nam nhưng vị thì không. Mấy hôm sau tôi vào một quán ăn thái lan thì cũng hệt vậy, toàn bộ nhân viên là người Trung. Tôi không vào quán Nhật nào nhưng chắc cũng là do người Trung mở ra. Trong suốt thời gian ở Paris, tôi gần như chỉ ăn ở quán tên là Bambou. Quán này nấu món châu Á và tất nhiên do người Trung mở. Tôi chọn quán này vì nó gần khách sạn, thức ăn hợp khẩu vị và giá cũng vừa phải (khoảng 7-8 euros một bữa).

Sáng sớm ngày thứ 2 ở Paris, tôi dậy sớm vì do lệch giờ. Bên ngoài trời đang mưa nhưng tôi vẫn quyết định ra ngoài để xem buổi sáng Paris như thế nào. Phần lớn các cửa hàng, quán sá vẫn đang đóng cửa. Cũng không có nhiều người đi ngoài đường, Đi một lúc thì tôi vào một cửa hàng bánh đang mở cửa. Nghe nói Pháp nổi tiếng về các loại bánh nên tôi cũng tìm mua để ăn thử. Vào cửa hàng thì thấy có một chị cũng đang mua bánh. Tôi nói Bonjour (chào buổi sáng) rồi ra chọn bánh. Tôi mua một cái bánh sừng bò (Croissants), một cái Pain au chocolate (bánh mỳ sô cô la), một cái French Boule (bánh mỳ ngọt), và một cái Schnecken. Những loại bánh này mềm và nhẹ, nhưng ăn khá ngấy vì có khá nhiều bơ. Ăn kèm với một cốc cafe có vẻ là hợp nhất. Đi trên đường phố Paris thì tôi thấy rất nhiều người cầm trên tay một cái bánh mỳ dài (baguette). Loại bánh mỳ này có vỏ cứng và phần ruột đặc hơn bánh mỳ việt nam mình rất nhiều, nên nó hay được cắt thành từng lát để ăn với bate hay thịt hun khói.

Đến chiều, tôi đi ra địa điểm tổ chức hội nghị để lấy giấy tờ. Ở Paris thì có thể đi lại bằng xe bus hoặc tàu. Tôi chọn đi tàu vì quen hơn. So với ga tàu ở Tokyo thì ga tàu ở Paris bé hơn, thường chỉ có từ 2-3 làn. Từ chỗ tôi ở đến hội nghị đi mất khoảng 40 phút, và phải đổi tàu hai lần. Vé cho một lần đi là 1.9 euro. Tàu ở Paris thì khi muốn xuống mình sẽ phải tự mở cửa, nên phải để ý nếu không sẽ không xuống được. Lên chuyến tàu thứ 3 thì tôi thấy một người đánh đàn ghi ta và hát. Tiếng đàn hát nghe rất hay, làm cho việc ngồi trên tàu đỡ chán. Sau này tôi còn gặp nhiều người hát rong ở trên tàu và cả trên các đường phố ở Paris.

Đến khách sạn tổ tức hội nghị tôi thấy các nhân viên khách sạn đang che các cửa kính ở cổng vào bằng các tấm gỗ. Lúc đầu tôi thấy hơi lạ nhưng hai hôm sau thì tôi biết tại sao lại phải làm vậy. Ngày 1 tháng 5, tôi đi sớm để có thể dạo qua vườn Luxembourg và nhà thờ đức bà Paris. Đường phố Paris sáng sớm rất yên tĩnh. Nhưng đi được một lúc thì tôi bắt đầu thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một dầy hơn. Đến cổng vườn Luxemboug thì tôi thấy không có ai ở bên trong và cửa thì đóng. Ở cửa có một đội đội mũ mặc áo như đội y tế, tôi hỏi ra thì mới biết là hôm nay vườn Luxembourg đóng cửa. Ngoài ra tôi cũng để ý thấy có một xe cảnh sát đang ở cửa. Sau đó tôi đi ra nhà thờ đức bà tham quan vì nó chỉ cách vườn Luxemboug chừng 30 phút đi bộ. Trên đường đi tôi thấy rất nhiều nhà thờ có kiến trúc rất độc đáo với nhiều vòi dẫn nước hình các con vật và các mái vòm cong. Bạn tôi cho biết đây là phong cách kiến trúc Gothic, thịnh hành ở Pháp từ thế kỷ 12 đến thế kỷ 16. Nhà thờ đức bà Paris nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa sông Xen. Thật không may vì công trình này đang bị đóng cửa vì vụ hỏa hoạn trong lúc đang tu sửa. Đứng nhìn từ xa nhìn nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức hút cũng như sự đồ sộ của công trình này. Hy vọng sẽ có một ngày tôi có dịp vào tham quan bên trong.

Trên đường về khách sạn tổ chức hội nghị, tôi lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một thường xuyên hơn. Cuối cùng tôi cũng biết là do hôm nay có biểu tình lớn của người lao động ở Paris. Đợt biểu tình này đã xảy ra hơn 1 năm và ngày mồng 1 tháng 5 hàng năm luôn có biểu tình lớn nhất. Rất nhiều xô xát với cảnh sát đã nổ ra với hơn 200 người bị bắt. Khách sạn chỗ hội nghị tổ chức chỉ cách chỗ biểu tình chính khoảng 2Km,, nên các nhân viên khách sạn phải bọc các cửa kính lại để phòng trường hợp bị phá hoại. Hôm đó, các tuyến phố bị phong tỏa và tàu điện ngầm cũng đóng cửa đến 7h tối. Tôi về khách sạn lúc tầm 9h tối, mua một ít đồ ăn và nghỉ ngơi, kết thúc một trải nghiệm đáng nhớ ở Paris.

   

Năm 2022 nhìn lại

Một năm bận rộn cũng sắp kết thúc. Để bố kể cho Sóc nghe về năm nay của nhà mình nhé. Nửa đầu năm là thời gian mà cả bố mẹ đều lao đầu vào c...