Khách sạn tôi ở nằm trên đường Louise Michale ở khu Levallois-Perret, cách trung tâm Paris khoảng 6km. Louise Michale là tên một nữ giáo viên có vai trò quan trọng trong chính quyền công xã Paris. Vì còn thời gian cho đến khi check-in nên tôi đi thăm thú khu xung quanh khách sạn. Ấn tượng đầu tiên của tôi là có rất nhiều quán ăn châu Á, đặc biệt là Nhật bản. Chỉ trên 2, 3 tuyến đường quanh khách sạn tôi phải thấy có gần 10 quán ăn châu Á. Và vì là người Việt Nam nên cứ nhìn thấy quán Phở là tôi lại thấy tò mò. Trên đường phố cũng có nhiều cửa hàng tạp hóa nhỏ bán hoa quả, rau củ, và tất nhiên là có cửa hàng bánh. Đường phố ở Paris khá rộng rãi, hai bên là những dãy nhà cao tầng với kiến trúc khá giống nhau. Một điểm dễ nhận ra là các tòa nhà đều có 5 tầng (trừ tầng áp mái). Ngoài ô tô và xe máy, tôi thấy rất nhiều thanh niên sử dụng scooters (một loại xe điện mà chỉ có thể đứng) để đi lại. Một điều tôi nhận ra ngay là ở Paris không cần phải chờ đến lúc đèn xanh mới được đi qua đường. Nhìn không có xe đến là mọi người cứ đi qua. Cái này tôi thấy không chỉ ở các đường bé mà ngay cả các ở các đường lớn với nhiều ô tô chạy qua cũng như vậy.
Dạo một vòng các tuyến phố Louise Michale, phố Jean jaures, rồi phố Victor Hugo, tôi vào quán tên là Phô 92 để ăn trưa. Đến lúc thấy nhân viên phục vụ ra mới biết quán này là do người Trung Quốc mở, giờ mới hiểu tại sao chữ Phở lại biến thành Phô. Tôi gọi một bát phở bò giá 10 euros (khoảng 250 nghìn VNĐ). Nguyên liệu nhìn giống phở ở việt nam nhưng vị thì không. Mấy hôm sau tôi vào một quán ăn thái lan thì cũng hệt vậy, toàn bộ nhân viên là người Trung. Tôi không vào quán Nhật nào nhưng chắc cũng là do người Trung mở ra. Trong suốt thời gian ở Paris, tôi gần như chỉ ăn ở quán tên là Bambou. Quán này nấu món châu Á và tất nhiên do người Trung mở. Tôi chọn quán này vì nó gần khách sạn, thức ăn hợp khẩu vị và giá cũng vừa phải (khoảng 7-8 euros một bữa).
Sáng sớm ngày thứ 2 ở Paris, tôi dậy sớm vì do lệch giờ. Bên ngoài trời đang mưa nhưng tôi vẫn quyết định ra ngoài để xem buổi sáng Paris như thế nào. Phần lớn các cửa hàng, quán sá vẫn đang đóng cửa. Cũng không có nhiều người đi ngoài đường, Đi một lúc thì tôi vào một cửa hàng bánh đang mở cửa. Nghe nói Pháp nổi tiếng về các loại bánh nên tôi cũng tìm mua để ăn thử. Vào cửa hàng thì thấy có một chị cũng đang mua bánh. Tôi nói Bonjour (chào buổi sáng) rồi ra chọn bánh. Tôi mua một cái bánh sừng bò (Croissants), một cái Pain au chocolate (bánh mỳ sô cô la), một cái French Boule (bánh mỳ ngọt), và một cái Schnecken. Những loại bánh này mềm và nhẹ, nhưng ăn khá ngấy vì có khá nhiều bơ. Ăn kèm với một cốc cafe có vẻ là hợp nhất. Đi trên đường phố Paris thì tôi thấy rất nhiều người cầm trên tay một cái bánh mỳ dài (baguette). Loại bánh mỳ này có vỏ cứng và phần ruột đặc hơn bánh mỳ việt nam mình rất nhiều, nên nó hay được cắt thành từng lát để ăn với bate hay thịt hun khói.
Đến chiều, tôi đi ra địa điểm tổ chức hội nghị để lấy giấy tờ. Ở Paris thì có thể đi lại bằng xe bus hoặc tàu. Tôi chọn đi tàu vì quen hơn. So với ga tàu ở Tokyo thì ga tàu ở Paris bé hơn, thường chỉ có từ 2-3 làn. Từ chỗ tôi ở đến hội nghị đi mất khoảng 40 phút, và phải đổi tàu hai lần. Vé cho một lần đi là 1.9 euro. Tàu ở Paris thì khi muốn xuống mình sẽ phải tự mở cửa, nên phải để ý nếu không sẽ không xuống được. Lên chuyến tàu thứ 3 thì tôi thấy một người đánh đàn ghi ta và hát. Tiếng đàn hát nghe rất hay, làm cho việc ngồi trên tàu đỡ chán. Sau này tôi còn gặp nhiều người hát rong ở trên tàu và cả trên các đường phố ở Paris.
Đến khách sạn tổ tức hội nghị tôi thấy các nhân viên khách sạn đang che các cửa kính ở cổng vào bằng các tấm gỗ. Lúc đầu tôi thấy hơi lạ nhưng hai hôm sau thì tôi biết tại sao lại phải làm vậy. Ngày 1 tháng 5, tôi đi sớm để có thể dạo qua vườn Luxembourg và nhà thờ đức bà Paris. Đường phố Paris sáng sớm rất yên tĩnh. Nhưng đi được một lúc thì tôi bắt đầu thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một dầy hơn. Đến cổng vườn Luxemboug thì tôi thấy không có ai ở bên trong và cửa thì đóng. Ở cửa có một đội đội mũ mặc áo như đội y tế, tôi hỏi ra thì mới biết là hôm nay vườn Luxembourg đóng cửa. Ngoài ra tôi cũng để ý thấy có một xe cảnh sát đang ở cửa. Sau đó tôi đi ra nhà thờ đức bà tham quan vì nó chỉ cách vườn Luxemboug chừng 30 phút đi bộ. Trên đường đi tôi thấy rất nhiều nhà thờ có kiến trúc rất độc đáo với nhiều vòi dẫn nước hình các con vật và các mái vòm cong. Bạn tôi cho biết đây là phong cách kiến trúc Gothic, thịnh hành ở Pháp từ thế kỷ 12 đến thế kỷ 16. Nhà thờ đức bà Paris nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa sông Xen. Thật không may vì công trình này đang bị đóng cửa vì vụ hỏa hoạn trong lúc đang tu sửa. Đứng nhìn từ xa nhìn nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức hút cũng như sự đồ sộ của công trình này. Hy vọng sẽ có một ngày tôi có dịp vào tham quan bên trong.
Trên đường về khách sạn tổ chức hội nghị, tôi lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một thường xuyên hơn. Cuối cùng tôi cũng biết là do hôm nay có biểu tình lớn của người lao động ở Paris. Đợt biểu tình này đã xảy ra hơn 1 năm và ngày mồng 1 tháng 5 hàng năm luôn có biểu tình lớn nhất. Rất nhiều xô xát với cảnh sát đã nổ ra với hơn 200 người bị bắt. Khách sạn chỗ hội nghị tổ chức chỉ cách chỗ biểu tình chính khoảng 2Km,, nên các nhân viên khách sạn phải bọc các cửa kính lại để phòng trường hợp bị phá hoại. Hôm đó, các tuyến phố bị phong tỏa và tàu điện ngầm cũng đóng cửa đến 7h tối. Tôi về khách sạn lúc tầm 9h tối, mua một ít đồ ăn và nghỉ ngơi, kết thúc một trải nghiệm đáng nhớ ở Paris.
Đến khách sạn tổ tức hội nghị tôi thấy các nhân viên khách sạn đang che các cửa kính ở cổng vào bằng các tấm gỗ. Lúc đầu tôi thấy hơi lạ nhưng hai hôm sau thì tôi biết tại sao lại phải làm vậy. Ngày 1 tháng 5, tôi đi sớm để có thể dạo qua vườn Luxembourg và nhà thờ đức bà Paris. Đường phố Paris sáng sớm rất yên tĩnh. Nhưng đi được một lúc thì tôi bắt đầu thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một dầy hơn. Đến cổng vườn Luxemboug thì tôi thấy không có ai ở bên trong và cửa thì đóng. Ở cửa có một đội đội mũ mặc áo như đội y tế, tôi hỏi ra thì mới biết là hôm nay vườn Luxembourg đóng cửa. Ngoài ra tôi cũng để ý thấy có một xe cảnh sát đang ở cửa. Sau đó tôi đi ra nhà thờ đức bà tham quan vì nó chỉ cách vườn Luxemboug chừng 30 phút đi bộ. Trên đường đi tôi thấy rất nhiều nhà thờ có kiến trúc rất độc đáo với nhiều vòi dẫn nước hình các con vật và các mái vòm cong. Bạn tôi cho biết đây là phong cách kiến trúc Gothic, thịnh hành ở Pháp từ thế kỷ 12 đến thế kỷ 16. Nhà thờ đức bà Paris nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa sông Xen. Thật không may vì công trình này đang bị đóng cửa vì vụ hỏa hoạn trong lúc đang tu sửa. Đứng nhìn từ xa nhìn nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức hút cũng như sự đồ sộ của công trình này. Hy vọng sẽ có một ngày tôi có dịp vào tham quan bên trong.
Trên đường về khách sạn tổ chức hội nghị, tôi lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một thường xuyên hơn. Cuối cùng tôi cũng biết là do hôm nay có biểu tình lớn của người lao động ở Paris. Đợt biểu tình này đã xảy ra hơn 1 năm và ngày mồng 1 tháng 5 hàng năm luôn có biểu tình lớn nhất. Rất nhiều xô xát với cảnh sát đã nổ ra với hơn 200 người bị bắt. Khách sạn chỗ hội nghị tổ chức chỉ cách chỗ biểu tình chính khoảng 2Km,, nên các nhân viên khách sạn phải bọc các cửa kính lại để phòng trường hợp bị phá hoại. Hôm đó, các tuyến phố bị phong tỏa và tàu điện ngầm cũng đóng cửa đến 7h tối. Tôi về khách sạn lúc tầm 9h tối, mua một ít đồ ăn và nghỉ ngơi, kết thúc một trải nghiệm đáng nhớ ở Paris.
No comments:
Post a Comment