Quyển sách kể về một phụ nữ độc thân 36 tuổi, làm việc ở một cửa hàng tiện lợi. Lúc còn nhỏ, cô suy nghĩ và hành động không giống những đứa trẻ bình thường, gây ra rất nhiều rắc rối. Khi thấy một con chim bị chết, cô bảo với mẹ rằng hãy lấy về nấu lên ăn cho ngon. Khi thấy hai bạn đánh nhau, thay vì gọi thầy giáo đến thì cô lấy ngay cái chổi đánh vào đầu hai người đó. Sau những lần như vậy, cô luôn bị mẹ mình nhắc nhở, và sau nhiều lần thấy mẹ phải đến trường xin lỗi các thầy cô giáo, cô quyết định không gây ra bất cứ điều gì rắc rối nữa, chỉ làm theo những gì người khác bảo. Năm thứ nhất đại học, cô đăng ký làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi. Sau khi tốt nghiệp, thay vì đi tìm việc, cô tiếp tục làm việc ở cửa hàng, cho đến nay đã được 18 năm. Đây là một điều không bình thường đối với một người phụ nữ trong xã hội, những người được mặc định là hoặc phải kết hôn, hoặc phải tìm được một công việc ổn định. Nhưng cô lại không thấy điều gì bất thường cả. Cô cho rằng mình là một người "bình thường", và tận hưởng cảm giác được hòa mình vào dòng chảy của cuộc sống.
Sau 18 năm làm việc, cô đã trở thành một nhân viên kỳ cựu và được mọi người quý mến. Cô yêu thích công việc của mình và luôn cố gắng hết mình để làm tốt nhất. Hàng ngày cô luôn là người đến sớm nhất, chăm lo cho mọi ngóc ngách của cửa hàng để khách hàng luôn có được ấn tượng tốt nhất. Vào những ngày nghỉ, cô thường đến thăm bạn bè, người thân của mình. Cứ mỗi lần như thế, cô luôn bị hỏi về việc đã có người yêu chưa? tại sao lại làm thêm suốt 18 năm mà không tìm một việc làm chính thức? Mẹ của cô lúc nào cũng hỏi cô dạo này có gì mới không?. Những lúc như thế, cô chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện theo những câu trả lời mà em gái cô đã chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, cô vẫn luôn suy nghĩ về việc mình có thật là một người "bình thường" hay không? Mình phải làm gì để trở thành một người "bình thường"?
Đến một ngày, có một anh chàng nhân viên tập sự đến cửa hàng của cô. Anh chàng này cũng không có việc làm và phải đến xin việc ở đây. Tuy nhiên, anh ta làm việc rất lười biếng và suốt ngày than phiền về xã hội không công bằng với mình. Anh ta luôn cho rằng xã hội ngày nay không khác gì thời phong kiến, nơi những người không "làm theo" những người khác sẽ bị đào thải. Tệ hơn nữa, anh ta còn cố tình bám theo một khách hàng nữ. Sau khi việc bị phát hiện, anh ta bị đuổi dù chưa được vào làm chính thức. Một lần khác cô phát hiện anh chàng này đến cửa hàng, cô lôi anh ta đến một quán nước ở gần để anh ta thôi làm phiền những khách hàng khác. Như mọi khi, anh chàng vẫn thao thao bất tuyệt về việc xã hội này bất công như thế nào với anh ta? anh ta còn lôi cô ra mà chế giễu, gọi cô là đồ bỏ đi của xã hội. Cô không phản ứng, thay vào đó ngẫm nghĩ về những gì anh chàng này nói. Cô nảy ra ý định thuê anh chàng này làm bạn trai. Anh ta dù tỏ ra tự cao tự đại nhưng cuối cùng cũng nhận lời vì hiện tại không có chỗ ở, không có tiền ăn, và còn phải trả nợ.
Cô nhận thấy rõ sự thay đổi trong cách mọi người xung quanh cư xử với mình sau khi cô thông báo cho mọi người về anh chàng. Em gái cô phát khóc vì sung sướng biết rằng chị gái mình cuối cùng cũng thành người "bình thường". Các đồng nghiệp ở chỗ làm trước đây chỉ nói chuyện công việc, giờ chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm giữa cô và anh chàng kia. Lý lịch của anh chàng cũng được đưa ra để bàn tán ngay trong giờ làm việc. Cô còn nhận ra rằng các đồng nghiệp của cô thật ra thường đi ăn uống cùng nhau nhưng không mời cô. Chỉ đến khi nghe tin cô có bạn trai, họ thay nhau rủ cô, có lẽ vì cô đã trở nên "giống họ".
Để trở nên "bình thường" hơn nữa, cô quyết định nghỉ việc làm thêm để tìm một việc làm ổn định như mọi người khác với sự giúp đỡ của anh chàng bạn trai. Tuy nhiên, mọi việc không suôn sẻ như cô nghĩ. Giờ giấc, thói quen sinh hoạt đã gắn liền với cô trong suốt 18 năm đã biến mất chỉ sau 2 tuần nghỉ việc ở của hàng. Trước đây, cô luôn cố gắng ăn ngủ điều độ để duy trì được thể trạng tốt nhất cho mỗi ngày làm việc. Cô giờ đây ngủ muộn, dậy muộn, ăn mỳ tôm hộp.
Đến một ngày, trên đường đến chỗ phỏng vấn xin việc, cô ghé qua một cửa hàng bên đường. Đó là lần đầu tiên cô vào lại một cửa hàng tiện lợi kể từ khi nghỉ việc. Bước vào cửa hàng, cô đột nhiên cảm nhận được những âm thanh quen thuộc, âm thanh của cửa hàng. Bước đến quầy bán bánh kẹo, cô nhận ra những sản phẩm bán chạy lại được xếp ở tầng dưới cùng, chỗ mà khách hàng rất khó để ý. Như một phản ứng tự nhiên, cô sắp xếp lại quầy hàng, đặt những đồ bán chạy lên tầng cao nhất, sắp thành ba hàng ngay ngắn. Cô bước đến quầy bán nước, những ngày nóng như thế này thì phải đặt thêm nước lọc đóng chai. Những ý nghĩ cứ ùa đến trong cô, cô như nghe được những âm thanh của cửa hàng, những thứ cửa hàng thực sự cần. Cô có thể cảm nhận được tất cả. Cô chợt nhận ra rằng đây mới là nơi cô thực sự thuộc về. Cô chia tay anh chàng, và bắt đầu tìm kiếm thông báo tuyển việc của một cửa hàng tiện lợi.
Welcome to my personal blog. I write to share what I learned, experienced, and created.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Năm 2022 nhìn lại
Một năm bận rộn cũng sắp kết thúc. Để bố kể cho Sóc nghe về năm nay của nhà mình nhé. Nửa đầu năm là thời gian mà cả bố mẹ đều lao đầu vào c...
-
Behavioral Targeting là gì? Chắc hẳn đã có nhiều lần bạn cảm thấy khó chịu và phải tắt các quảng cáo không phù hợp khi đang lướt web. Beh...
-
Albert Einstein được xem như là một trong những nhà bác học vĩ đại nhất mọi thời đại. Tên của ông đồng nghĩa với thiên tài (genius). Hai c...
-
Phần lớn tiếng Nhật tôi học được là từ việc xem các chương trình Tivi, đặc biệt là các chương trình hài. Hồi mới sang Nhật, có một bạn sinh...
Quá hay. Đức viết càng ngày càng hay. :)
ReplyDelete